Bưởi
hay Bử. Cái ngữ âm chết tiệt vùng trung du đất Bình Định chẳng biết đâu mà lần để
ghi lại cho đúng tên người ta gọi gã. Nhưng nghe cái tên Bử thấy chẳng ra khoai
ra môn gì cả. Bưởi có họ hàng với cam quít, có mặt có tên, gọi Bưởi xem ra còn
có danh có phận. Nói cho cùng, ai lại muốn cái tên của mình chẳng có nghĩa lý
gì mà lại xấu hươ xấu hoắc. Lắm người khi được chút danh phận, chẳng phải thường
dấu nhẹm đi cái tên cha mẹ đã đặt cho, cải thành những cái tên khua như tiếng
dao miết trên đá mài đấy sao. Thực ra trên giấy tờ gã có tên là Lê Trấn Sơn. Đố
ai dám bảo là cái tên xấu. Nghiệt nỗi chẳng mấy ai biết được gã có cái tên nầy,
lại nữa nó chẳng xứng với một gã chưa có gì gọi là làm nên trò trống với đời. Vậy
thì với gã, thôi cứ ghi lại tên của gã là Bưởi vậy.
Tên
là thế, còn tướng tá gã kể ra cũng cao ráo, khỏe khoắn, dáng dấp trông không đến
nỗi xấu. Nói thẳng ra thì gã cũng có chút phong độ, đẹp trai. Ấy vậy mà gã lại
có cái hành vi quái đản là thích đi quẹt mông đàn bà con gái để ngửi. Mà phải
là gái lạ, ít ra nhìn cũng phải mướt con mắt kìa. Bà già cũng phải, gái lớn lên
cũng phải, hồi ấy hễ cứ người lạ nào mặc quần lĩnh Mỹ A láng bóng dạo chợ Phú
Phong, trước sau gì cái mông nổi gân qua làn vải ấy đố mà tránh được bàn tay của
gã.