“ Chúc
mừng Phương Thảo ngày 8 tháng 3 ”. Có
lẽ tôi cũng quên khuấy đi mất mai đã là ngày Quốc Tế Phụ Nữ nếu không vang lên
câu chúc mừng của mấy cậu trẻ đến thăm cô bệnh nhân Phương Thảo nằm cùng phòng. Về Sài Gòn
đâu mới mươi ngày tôi phải vội vàng ra bến để kịp chuyến xe đêm trở lại quê.
Ông Nội các cháu ở nhà đi thăm bạn đã bị xe va quẹt hồi chiều, hôm 27.02 - ngày
Thầy thuốc. Tuyến Y tế Huyện cho chuyển cụ xuống thẳng Đa khoa Tỉnh. Xe về tới
Quy Nhơn, tôi vào thẳng bệnh viện với cụ. Cụ chỉ thương tổn phần mềm bàn tay,
không có gì trầm trọng, nhưng hơn tuần lễ nay tôi như sống trong trạng thái lửng
lơ giữa bốn bề thương tật của Khoa Ngoại Chấn Thương bệnh viện Quy Nhơn.
Cuộc sống vội vội vàng vàng với áp lực mưu
sinh quên quên nhớ nhớ, con người phải nhờ vào những thiết bị công nghệ thông
tin nhắc nhở lịch làm việc hằng tuần, hằng ngày. Mấy ai nhớ chi, nhắc chi cái
ngày trời ơi đất hỡi 8 tháng 3 !