chaubuu.blogspot đăng ngày 2/10/2010
Nơi tôi làm việc... có những ngọn đồi thoai thoải, rộng hàng trăm mẫu.
Cứ mỗi độ đông về, sau những cơn mưa đầu mùa, cỏ non bắt đầu cựa mình xanh biếc vùng trời là từng đàn ngỗng trời cả hàng ngàn con từ phương Bắc vượt ngàn dặm về trốn lạnh.
Đàn ngỗng trời mà còn nhớ nơi đề về hàng năm... huống gì người Việt tha hương. Nhưng về rồi hai ba tuần lại thấy bồn chồn trong dạ vì những đổi khác không tên... không thể nào tìm lại được ngày cũ như đàn ngỗng trời đã tìm được mỗi lần về.
Đến khi có người hỏi "Chừng nào về lại Mỹ?" mới thấy giật mình mà nghĩ... "Đi VN hay về VN? - Đi Mỹ hay về lại Mỹ ?"
Thôi thì... " ĐI HAY VỀ CÙNG MỘT NGHĨA NHƯ NHAU! " Vậy !!!
Thôi thì... " ĐI HAY VỀ CÙNG MỘT NGHĨA NHƯ NHAU! " Vậy !!!
ĐI HAY VỀ !?
“ Đi hay về ! … đều cùng một nghĩa như nhau !? … “
Với những người đa mang tâm sự, với những người rời xứ, xa quê nghe thấy cả trăm cay nghìn đắng. Tàu chuyển bánh, ngoảnh mặt lại, hỏi nơi nào mới đích thị QUÊ HƯƠNG !?
Quê hương, nơi ta thở, nơi ta có sẻ chia của những người cùng nỗi niềm, cùng lẽ sống. Quê hương – Tổ quốc, ơn trời đừng là giằng xé như “ Kiều Phong nơi Nhạn môn quan “ trong Lục Mạch Thần Kiếm của Kim Dung.
Trường Nghị
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét