Đò chiều còn đó người đưa, Ngâm Ai Tư Vãn người xưa đâu rồi

Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

VĂN TẾ VŨ TIÊN SINH

Nhà nghiên cứu Tuồng : Vũ Ngọc Liễn

Vũ Ngọc Liễn (1924 - 2013)
Ông sinh ngày 18.11.1924 tại thôn Xương Lý (còn gọi là Vũng Nồm), tổng Trung An, huyện Phù Cát - nay thuộc xã Nhơn Lý, thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định. Ông được mọi người xem là nhà “Đào Tấn học” có uy tín. Đào Tấn, một đại thần nhà Nguyễn đất Bình Định mê hát bội hơn mê làm quan, được phong là Hậu Tổ Tuồng, được nhiều người biết đến văn tài là nhờ không ít công sức của nhà nghiên cứu Tuồng : Vũ Ngọc Liễn.
Ngày 28.11.2013 ông qua đời đã để lại sau lưng khoảng trống nối tiếp khảo cứu về tuồng, để lại không ít tiếc thương của người hậu thế ở Bình Định.
Bài văn tế hôm đưa linh ông về miền dị lộ của Giáo viên Văn Trường chuyên Lê Quý Đôn -  Quy Nhơn Trần Hà Nam dưới đây đã khắc họa đủ hình ảnh của một Lão Ngoan Đồng - Vũ Ngọc Liễn.


Hỡi ôi!
Chín chục năm rong chơi dương thế
Một khắc trưa nhẹ bước thanh vân!
Văn tuồng soạn vẫn dở dang
Nghiệp tổ theo còn vương vấn!

Nhớ tiên sinh!
Sanh hạ Vũng Nồm hứng hơi Eo Gió
                  phóng khoáng tính tình
Trưởng thành Nhơn Lý ôm cát Kỳ Co
                  phong lưu căn cốt
Tắm mạch ngầm hang núi,
                  mơ thành cánh yến nhỏ vút trời xanh
Gội sóng gió bể đầm,
                  ước hóa cột buồm to ra biển lớn
Câu hát bội làu thông tuồng tích,
                  mặn mòi tình nghĩa quê nhà
Điệu bài chòi mê đắm lý hò,
                  lúng liếng nợ duyên thôn xóm
Theo nghĩa cả thời xuân phơi phới thỏa chí trai hùng
Thắm tình riêng thuở sức láng lai đẹp lòng gái đảm
Đàn con nhỏ dại, xông pha việc nước thôi đành...
Một vợ  tảo tần, gánh vác chuyện nhà cũng phải...
Mê hát xướng, hoạn lộ là tiểu tiết,
                  tuồng kia há chẳng ích đời
Thích cầm chầu, công danh ấy phù vân,
                  tích nọ cũng nhằm răn thế
Hai ba năm từ giã cố viên biền biệt,
                  chuyên tâm nghiên cứu câu hát bổn tuồng
Ba sáu mùa tái ngộ hương quan miệt mài,
                  bền chí sưu tầm điệu nam câu khách
Bao mùa giá rét,
                  quyết rèn tài Hý khúc Học viện Bắc Kinh
Mấy độ mưa phùn,
                  khổ luyện nghiệp Trung tâm Văn công Mai Dịch
Nọ Góp nhặt dọc đường,
                  kìa Chầu đôi đền đáp nghĩa ân sư
Đây Quỳnh Phủ Nguyễn Diêu,
                  đó Đào Tấn công trình ơn hậu tổ
Kẻ sĩ đất thang mộc, thong dong lui về,
                  chén rượu ấm trà
Giải thưởng cấp quốc gia, rạng rỡ còn lưu,
                  công danh sự nghiệp
Quản chi tuổi hạc, yêu mầm non,
                  trích Giải Nhà nước khuyến tài hát bội bài chòi
Chẳng sá thân cò, mến bạn hữu,
                  dự Hội Nguyên Tiêu cho chữ văn bia liễn đối

Thương tiên sinh
Lời nghĩa khí đâu chỉ câu hát bội,
                  bao phen tả đột hữu xông
Câu hùng anh há điểm nhịp trống chầu,
                  mấy lúc vào nam ra bắc
Tuồng Đào Tấn - một đời chuyên chú,
                  trải nhiều năm viết đã vẹn toàn
Điệu Lăng Vương - hai nước trở trăn,
                  ước mấy lần đi chưa thỏa nguyện
Ưa khoái hoạt vui đùa cùng lớp trẻ,
                  nổi danh Đại Lão Ngoan Đồng
Thích bông lơn giễu cợt với lũ ngơ,
                  vang tiếng Trung Sĩ I-Nốc
Gia-ma-ha quá dữ, các em xúm xít theo chầu
Vũ tiên sinh hơi hiền, lũ nhỏ lơn tơn thích ghẹo
Chín chục tuổi đời phơi phới,
                  ham chơi ham đàn đúm đám chơi
Sáu mấy năm nghề thênh thênh,
                  mê hát mê lao đao người hát
Chuyện riêng tư nhiều phen lẳng lặng thu dáng trầm tư
Việc nước nhà lắm lúc sục sôi vung tay quyết liệt
Nóng là nóng lũ gian manh léo lận, đâu quản tuổi già
Vui rất vui người tình nghĩa thủy chung, giữ hoài sức trẻ
"Sự đô như hí...", kệ thói đời bất nghĩa bất nhân
"Thiên bất dự nhàn...", trút tinh huyết tận tâm tận lực

Hỡi ôi!
Chữ tặng bạn gửi chưa kịp tới,
                  lão huynh đã vội lên đường
Sách cho đời viết vẫn chưa xong,
                  tiên sinh sao đành khuất núi
Đau đớn bấy cháu con thảng thốt,
                  cụ đi xa chẳng dặn mấy lời
Bàng hoàng thay bằng hữu rụng rời,
người bỏ cuộc không chào một tiếng!
Hội Sân khấu, Nhà hát tuồng đau xót,
                  đâu người khảo cứu tích tuồng?
Giải Khuyến tài, Hội Văn nghệ tiếc thương,
                  nào kẻ dắt dìu hậu thế?

Ôi thôi thôi!
Người đi tiêu dao khoái hoạt thảnh thơi
Kẻ ở đoạn trường thốn tâm chan chứa
Tiên sinh cứ nhàn du không vướng bận,
                  một đời tận tụy đủ rồi
Hậu học cần học đạo thật chuyên cần,
                  muôn việc ngổn ngang còn đó
Nghiệp hát bội rạng danh đại lão,
                  đợi mong bao kẻ nối dòng
Đức khuyến tài xứng tiếng tiên sinh,
                  ước nguyện nhiều người chung lối
Tâm hương đây thay lời bái biệt,
                  nguyện cầu nghiệp tổ vẹn nguyên,
Vái lạy này tỏ nỗi tiếc thương,
                  mong ước anh hồn siêu thoát!

Hỡi ôi thương thay
Có linh xin hưởng!
Hậu sinh cẩn bái!

12.2013
Gv. Trần Hà Nam
Trường Lê Quý Đôn - Quy Nhơn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét