Chợt nhớ Hầm Hô tuổi dại khờ
Trời xanh mây, nước hóa bơ vơ
Tây Sơn ngày ấy xa từ biệt !
Đồng lúa thơm vàng dạ ngẩn ngơ …
Mới đấy bao năm tàn giấc mộng ?
Bạc đầu xanh, mòn gót lãng du
Quá nửa đời trai còn lận đận
Thân gởi quê người thẹn gió thu
Chạnh nhớ ! Đền xưa hương khói tỏa
Bên thềm Kiên Mỹ, bóng me ru
“Áo vải cờ đào” Đao, kiếm bạc !
Trời Tây hừng hực khí thiêng rơi …
Hàng phượng trước Trường xưa có thắm ?
Hạ về ! Say nắng rớt bâng khuâng
Ra đi bỏ lại hương tình cũ
Khát nước Sông Côn “Nẫu”- Đá Hàng
Ghềnh Ráng vẫn chờ ghe dưới bến
Nghe Hàn thổn thức bán "Tơ Trăng"
Còn chút rượu nồng : Ta uống cạn !
Mai về tìm lại “Bến My Lăng”
Xả hết trong lòng bao vướng bận
Đêm soi mình …
Nghe thác vọng mây trăng !
Sài Gòn 2011
Nguyễn Ngọc Thơ
Ở một nơi xa quê, NNT đã mang theo nỗi nhớ quê nhà, mong bài thơ này sẽ lấp được những khoảng trống vắng, cô đơn trong lòng của bạn. Qua bài này mình thấy quê chồng của mình càng đẹp hơn, trữ tình hơn "Mai về tìm lại “Bến My Lăng”,
Trả lờiXóaXả hết trong lòng bao vướng bận
Đêm soi mình …
Nghe thác vọng mây trăng !
Cám ơn bài viết rất cảm xúc.
Cảm ơn chị Kim Đức đã “đồng cảm” cùng “Hồn viễn Xứ “!
Trả lờiXóaEm cũng rất thích “Khói thuốc” của Chị rất tình tứ và lãng mạn…
Chúc Chị & anh Bửu Châu luôn khoẻ,vui và sáng tác đều !
Xa xôi nơi quê nhà
Trả lờiXóaBóng hình Người Mẹ già!
Trông con héo lòng dạ!
Con biền biệt phương xa!
Hồn đi qua trăm ngã..
Vạn nẻo đời xót xa!
Mắt u sầu thiết tha!
Thương nhớ đời tàn tạ!
Mẹ già đó buồn bã!
Bạc lòng con cách xa!?
Hoang mang sầu chiếc lá!
Lao đao trong chiều tà!
Mờ xa thuyền viễn xứ..
Ra đi trong cõi mờ..
Sương trắng buồn trời thu
Đất trời nghe bơ vơ!