TIỄN ANH, NGUYỄN ĐÌNH LƯƠNG
QuangTrung BinhKhe 12.10.2011
Kính ghi chép lại ngày Thầy về non núi cũ
TIỄN ANH
Hôm qua trời mưa như trút nước. Nay tiễn đưa anh trời lại bỗng nhiên tạnh ráo. Trời nhỏ giọt khóc người và trời cũng hoan hỷ đón người trở lại chốn xưa.
Chốn bụi hồng anh đến, rồi anh đi tự nhiên như “Ném dao cái xạch”. Anh đi nhưng vẫn còn lời để lại, tấm bức thờ nơi bàn linh “Không Vĩnh Biệt” giống như khóe cười của anh trước cõi hóa hóa sinh sinh. “Anh đến anh đi không vĩnh biệt” …, trong tâm niệm Gia Đình Phật Tử của anh, Nguời Huynh Trưởng Cấp Tín Như Tấc chỉ đang là “Chia tay sum họp một màu lam” … Trong tâm thức bạn Văn, bạn Văn vẫn cứ xem như anh Nguyễn Đình Lương chỉ đang làm chuyến hành hương về thăm quê cũ.
Anh về với Cát Bụi. Tang lễ của anh không có tiếng kèn non nỉ của phường bát âm. Cùng dòng người đưa tiễn, chỉ có tiếng Saxophone của Việt Râu vang lên chỉ duy nhất khúc nhạc bài CÁT BỤI.
Ngày xưa Anh nhận ra anh chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi giữa chốn hồng trần.
Bấy lâu rình bắt lấy ta
Để xem thử nó ra là cái chi
Hóa ra hạt bụi li ti
Lênh đênh giữa cõi A Tỳ trần gian
Ngày nay Thân Cát Bụi đã trở về Cát Bụi. Lúc Anh về với đất, đến với anh, tiếng Saxo của Việt Râu, tiếng hát của Kim Anh - Nhạc sĩ Trường Tử Ka như nhắc đi, hỏi lại Hạt bụi nào đã hóa kiếp thân anh …
!0DThân Cát Bụi đã trở về Cát Bụi. Đưa anh đi về đất không chỉ là các bạn Văn, không chỉ gia đình Phật Tử mà anh là Huynh Trưởng, dòng người là những hạt bụi, những con người bình thường chung quanh cùng thở, cùng cười, cùng say, cùng đau với anh nỗi đau nhân thế bấy lâu nay. Anh gần gũi được với mọi tầng lớp vì anh có được cái riêng của anh mà không dễ gì ai có được
Đã có ai từng thẩn thơ với Đồng trơ gốc rạ trăng mờ, khi mà Vịt quây quần ngủ bốn bề bình yên, đã có ai như anh đến cùng với Người Chăn Vịt, để cùng với họ Ngồi bên chai trống ưu phiền mà thấy cả Dặm khuya rớt hột một miền sương ta.
Đã có ai từng như anh đến với những người bạn chài ngày gió trở, cùng đau chung kiếp sống của những người sống trên sóng bão Gió mùa xúi bạn về phương ấy, Chén rượu tiễn đưa lặng cả hồn
Những người chân đất tay trần chung quanh ai mà không sống cùng cái hào khí của anh, của những kẻ dù Ngựa đã chồn vó bên sông, Áo bào đã đẫm máu vẫn ngạo nghễ Một đao núi lở trăng sa, Ngu Cơ ơi hâm rượu chờ ta bên trời
Mọi người đến với anh để cùng quây quần lại mời nhau uống cả biển khổ, ngồi lại để trầm ngâm bài thơ, bài kệ của anh
Đời người - bể khổ
Uống cạn nó đi
Lòng không gì cả
Mấy bể sá gì
Anh đi.
Ngày tiễn đưa anh, QuangTrung BinhKhe vụng về ghi lại ít nhiều tâm tư của những hạt bụi còn nặng nợ thế gian.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét