O. Henry (1862 - 1910) là cây bút truyện ngắn có bút lực dồi dào
của Mỹ. Ông nổi tiếng với những tác phẩm có kết thúc bất ngờ, những tình huống
ngẫu nhiên, pha trộn chất mỉa mai châm biếm và giọng điệu thương cảm, xót xa
khi viết về những người lao động bình thường, những con người sống dưới đáy của
một xã hội xa hoa, giàu có.
Một
đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi
đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày,
ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng
nào hay đồng đó.
Della
đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn, chỉ có một đồng tám
mươi bảy xu, và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.
Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi. Ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.
Della
sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham
Young, ở thành phố New York.
Họ
có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn
hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được
nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố
gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy
nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm 'Jim', James
Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.
Della
đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng
màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.
Ngày
mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô,
một món quà. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa, một thứ có thể biểu hiện
được tất cả tình yêu cô dành cho anh.
Della
chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.
Cho
đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một
thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của
cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.
Della
thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một
chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng
đi rồi thút thít một lát.
Della
buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu
'Madame Eloise'. Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta chẳng có một chút vẻ
'Eloise' nào cả.
Della
cất tiếng hỏi : 'bà mua tóc tôi không?'
'Tôi
chuyên mua tóc mà', bà ta đáp và bảo : 'hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô
đi'
Suối
tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.
'Hai
mươi đồng' bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.
'Hãy
cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi' Della nói.
Hai
giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu
trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Đó là môt sợi dây
đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó
không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh
và cô phải mua nó.
Cô
trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.
Đến
nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm : 'mình có
thể làm gì với nó đây?'. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ.
Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ toàn những
sợi quăn quăn khắp đầu. 'Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!'. Cô tự
nhủ : 'Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?'
Bảy
giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng
mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.
Thế
rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo khoác mới. Jim
nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh
ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Della chạy đến bên Jim òa khóc: 'Đừng
nhìn em như thế, anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài
ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói 'giáng sinh vui vẻ', em có một món
quà rất hay cho anh này!'
'Em
đã cắt mất tóc rồi à?' Jim hỏi
'Đúng
thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? em vẫn là em
mà!' Della nói.
Jim
nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn : 'em nói là em đã bán tóc à?'
'Đúng,
em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?'
Chợt
Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh
nói: 'anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ
hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.'
Della
xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt
hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái
tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa
kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc
về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!
Della
nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc. 'Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim',
nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.
'Đẹp
không anh? em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm
nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với
sợi dây mới này'
Nhưng
Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói :
'Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh
đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối
được rồi em yêu'
... đó
là một câu chuyện cảm động về tình yêu của hai bạn trẻ đã hết lòng yêu nhau.
- O Henry
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét