Già Lạc lặng lẽ bước ra đường, cánh cửa Am nhẹ
khép phía sau lưng nhưng giữa đêm thanh vắng nên cũng gây thành tiếng động rõ
to. Mùi hương trầm đuổi theo thoang thoảng như còn muốn níu lấy đôi chân Già nán
lại chốn thiền thêm chút nữa. Già thầm trách mình sao lắm chuyện. Chỉ mỗi một
câu chuyện cần phải hỏi, rồi chuyện vãn kéo dài đến nỗi Già quên cả giờ giấc. Sư
cụ Am Tịnh Liên sau thời kinh chiều cũng mải mê đàm đạo với Già bỏ cả nghỉ ngơi.
Nếu đêm chưa khuya, chắc Già cũng chưa phải quay gót.
Ngẩng lên nhìn trời, Già Lạc thấy sao Cày đã lên
quá trên đỉnh đầu, trăng thượng tuần xê xế phía Tây bóng khuất sau tàu cau cao.
Mọi thứ chung quanh chìm trong yên ắng. Già Lạc trầm ngâm đạp lên cái bóng đổ dài
của mình trên đường. Chốc nữa thôi. Cũng đã sắp tới giờ nghe tiếng Hổ gầm phát
ra từ phía Hoàng cung.
Hôm trước đem củi vào bán trong chợ Hoàng
thành, Già Lạc nghe được tin ngọc thể của Hoàng thượng chẳng ổn. Không hiểu sao
mình mẩy Vua bỗng ngứa ngáy sinh ra đầy lông lá. Hình như các Ngự y trong cung
không biết đó là căn bệnh gì, tất cả đều bó tay trước hình dạng quái ác của nhà
Vua. Người trong Hoàng thành còn tán với nhau là khi mấy đại quan vào vấn an,
Vua vụt chồm lên chụp phải một người nhe răng cắn lấy cắn để. Cả triều thần đều
một phen kinh hoảng. Từ ấy đến nay, hằng đêm người ta nghe tiếng gầm gừ vang ra
từ chốn hậu cung. Thoạt đầu chỉ nghe lơi lơi tiếng hừng hực, nhưng càng về sau
thốt lên thành tiếng gầm xé tai của loài dã thú chốn sơn lâm. Mọi người cho là
Vua đã hóa thành Hổ.